TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Vào lúc mặt trời chỉ mới chập chờn ở phía hừng đông thì Tống Á Hiên đã tỉnh dậy, anh chung quy lại cũng chưa làm quen lại được múi giờ ở đây nên tình trạng thức dậy sớm lúc trời chưa sáng này là bình thường. Tống Á Hiên vỗ vỗ đầu mình, hậu quả của một đêm buông thả là sẽ đau đến chết đi sống lại vào sáng hôm sau. Tống Á Hiên nhẹ nhàng gỡ tay Lưu Diệu Văn ra khỏi eo mình, anh rón rén đi vào phòng tắm. Ngày hôm qua mặc dù thật sự buông thả bản thân anh cũng không để mọi chuyện đi tới bước cuối cùng, mặc dù Lưu Diệu Văn có điên cuồng đòi hỏi anh như thế nào cũng không dụ dỗ mở khoang sinh sản ra. Nói chung Tống Á Hiên vẫn rất an toàn, một đêm này coi như là một giấc mộng, khi tỉnh dậy thì mộng cũng tan, chẳng còn vương lại chút dấu vết nào cả.
  • Anh tắm rửa sạch sẽ rồi tìm một bộ quần áo của Lưu Diệu Văn mặc tạm sau đó đi về phòng của mình, trong suốt quá trình Lưu Diệu Văn không hề tỉnh dậy lần nào, Tống Á Hiên nghĩ thì ra hắn vẫn chưa thay đổi gì cả, dù là ở tuổi bao nhiêu thì Lưu Diệu Văn vẫn là người ngủ sâu nhất, dù cho trời đất có sập xuống hắn vẫn có thể tiếp tục ngủ. Huống chi Tống Á Hiên làm mọi thứ đều nhẹ nhàng hết mức, hắn có muốn phát hiện cũng không cách nào cảm nhận được.
  • Thực chất vào lúc Tống Á Hiên đóng cửa phòng lại Lưu Diệu Văn đã tỉnh dậy, hắn vốn dĩ ngủ không sâu, lúc anh gỡ tay gã ra khỏi eo thì Lưu Diệu Văn đã tỉnh dậy rồi. Nhưng hắn không muốn dọa sợ anh, hắn nghĩ Tống Á Hiên đã đủ mệt mỏi sau một đêm dài rồi, bây giờ cứ để anh trở về phòng mình nghỉ ngơi cho đàng hoàng là được. Trong căn phòng tối Lưu Diệu Văn luyến tiếc nằm vào vị trí của Tống Á Hiên vừa rời đi, hương vị vani ngọt ngào vẫn còn ở đó, mặc dù chỉ là một tia nhạt đến khó nắm bắt được hắn cũng say mê hít lấy hít để như sợ rằng chỉ chậm một chút nữa mùi hương thuộc về anh sẽ biến mất.
  • Đêm qua bọn họ đã rất cuồng nhiệt, nhưng khi mặt trời chưa kịp ló dạng Tống Á Hiên đã muốn rời đi trước, Lưu Diệu Văn biết giữa bọn họ chưa kết thúc đâu, đêm qua anh chỉ là để bản thân mình phóng túng cùng hắn để giải tỏa sự kiềm nén trong tám năm liền, đêm đen qua rồi bọn họ lại trở về như quỹ đạo ban đầu. Hắn biết nếu còn muốn giữ Tống Á Hiên lại bên mình thì không thể vì một đêm này với anh mà mềm lòng được, Lưu Diệu Văn hắn vẫn chưa xong đâu. Trừ khi hắn và Tống Á Hiên quay lại, không thì hắn vẫn sẽ điên cuồng như cũ mà thôi.
  • Tống Á Hiên không trở về phòng mà đi thẳng ra ngoài, khách sạn của bọn họ đang ở gần với biển, bây giờ vẫn chưa sáng hẳn, Tống Á Hiên cũng muốn nhân cơ hội này ngắm bình minh ở biển một lần để xem thử rốt cuộc cảnh vật đẹp đến mức nào mà ai ai cũng yêu thích. Sáng sớm gió biển rất lạnh, Tống Á Hiên đối với sự lạnh lẽo này cũng đã quen rồi, anh mặc chiếc áo sơ mi mỏng của Lưu Diệu Văn cảm thấy dường như được hắn sưởi ấm. Anh đi dạo dọc bờ biển, âm thanh sóng võ rì rào khiến Tống Á Hiên cảm thấy bình yên, thì ra cảm giác một mình tận hưởng biển là thế này. Anh tìm một vách đá ngồi xuống để chờ bình minh tới.
  • Mã Gia Kỳ
    Mã Gia Kỳ
    "Dậy sớm như vậy sao?"
  • Giọng của Mã Gia Kỳ vang lên, gã đi dạo vô tình nhìn thấy em trai mình đang ngồi một mình trên vách đá nên đi lại gần. Mã Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, giữa hai anh em bao nhiêu năm không gặp giờ đây ngồi cạnh nhau lại chẳng có lời nào để nói, chẳng qua là thời thế thay đổi rồi, khi con người ta đã trải qua những chuyện giúp bản thân trưởng thành hơn thì những lời nói dư thừa vốn không cần thiết nữa, chỉ cần nhìn vào mắt cũng hiểu được đối phương muốn bày tỏ ý gì.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Anh, Đinh ca đợi anh lâu đến vậy rồi, hai người định cứ như vậy mà kết thúc sao?"
  • Tống Á Hiên nhìn Mã Gia Kỳ, thời thanh xuân của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ trải qua cùng nhau, họ vượt qua lời nguyền bảy năm, đến bây giờ tại sao lại từ bỏ mối tình đẹp đẽ đó.
  • Mã Gia Kỳ
    Mã Gia Kỳ
    "Là cậu ấy đề nghị chia tay, bọn anh thay đổi rồi, cảm giác của thời niên thiếu cũng không tìm lại được nữa. Người cậu ấy muốn ở bên là Mã Gia Kỳ của năm mười tám tuổi, không phải anh."
  • Mã Gia Kỳ bình thản nói, anh ấy lúc nào cũng như vậy, dù đối mặt trước động đất hay sóng thần cũng không lộ ra chút biểu tình hoảng sợ nào, chỉ bình tâm như vại đứng yên đợi chết.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Thời gian đúng thật chẳng tha cho bất kỳ ai."
  • Tống Á Hiên nhìn về phía biển, anh không biết trong thời gian mình đi đã xảy ra chuyện gì, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ là mối tình đẹp nhất trong lòng của Tống Á Hiên cũng tan rồi, có lẽ tình yêu của họ không đủ lớn để vượt qua chấp niệm, bọn họ chấp niệm về một thời thanh xuân đẹp đẽ chỉ có nụ cười hồn nhiên.
  • Bình minh cuối cùng cũng đến, dãi nắng màu vàng nhạt vươn lên từ phía dưới đáy biển, sau một đêm đầy ác mộng gớm ghiếc thì hôm sau trời vẫn sẽ sáng trong, chỉ cần vượt qua đêm đen bọn họ lại có thể được nhìn thấy ánh sáng, nhưng ánh sáng của Tống Á Hiên cũng chẳng đẹp như người người thường ao ước, đối mặt với bình minh chính là những mệt mỏi muộn phiền, anh còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, một đêm cuồng nhiệt qua đi rồi.
  • Tống Á Hiên trở về phòng thay quần áo rồi đi xuống nhà hàng của khách sạn để ăn sáng, Nghiêm Hạo Tường giữ đám bọn họ ở đây chơi với đôi chồng chồng họ vài ngày, Hạ Tuấn Lâm cũng muốn mọi người ở lại, cậu ấy nói một mình hưởng tuần trăng mật thì nhàm chán lắm, sẵn thời gian này để tất cả mọi người đều nghỉ ngơi. Dù bọn họ có thâm thù đại hận gì thì cũng là những người bạn tốt nhất của nhau, mối quan hệ phức tạp gì đó trên thương trường chỉ cần để nó lại thành phố lớn phồn hoa là được rồi.
  • Tống Á Hiên là người ra bàn ngồi đầu tiên, tiếp theo là đến Mã Gia Kỳ, bọn họ từng người từng người đi đến, Lưu Diệu Văn chọn vị trí đối diện với Tống Á Hiên, gương mặt điềm tĩnh nhìn anh không chút giấu giếm. Tống Á Hiên cũng chẳng lạ lẫm gì, đến khi Đinh Trình Hâm vừa xuất hiện ở sảnh khách sạn Tống Á Hiên đã nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình chạy đến kéo Đinh Trình Hâm vào một góc.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Đinh Ca, anh có mang theo thuốc tránh thai không?"
  • Tống Á Hiên nhỏ giọng hỏi, mặc dù đêm qua không có mở khoang sinh sản nhưng Lưu Diệu Văn vẫn ra ở bên trong, tỉ lệ mang thai vẫn có, Tống Á Hiên vốn dĩ không lường trước được mấy chuyện này nên không mua đến nó, Hạ Tuấn Lâm thì đang có thai rồi nên chắc chắn không thể có thứ đó trong người được, Trương Chân Nguyên nói mặc dù anh ấy bây giờ là omega nhưng không có khoan sinh sản thì cần thứ đó để làm gì. Cuối cùng chỉ còn lại Đinh Trình Hâm, ở đây còn có Mã Gia Kỳ nên chắc chắn Đinh Trình Hâm sẽ chuẩn bị nó.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Anh còn định hỏi em đây, anh mang nhầm thành thuốc dạ dày của mình rồi."
  • Đinh Trình Hâm làm ra vẻ mặt không còn lời gì để nói. Tối hôm qua anh ấy và Mã Gia Kỳ cũng mượn rượu làm loạn, sáng ra Đinh Trình Hâm tìm thuốc uống mới phát hiện thì ra bản thân đã nhầm thành thuốc khác, còn định tìm Tống Á Hiên hỏi mượn nhưng không ngờ Tống Á Hiên cũng không có.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Ở gần đây không có hiệu thuốc nào đâu, chúng ta phải làm sao bây giờ."
  • Tống Á Hiên đỡ trán, resort này Nghiêm Hạo Tường thuê là một khu thuộc quyền sở hữu của một chủ, ngoài khách sạn và biển ra thì cách đó hơn 10km mới may mắn tìm được hiệu thuốc nào đó.
  • "Ăn sáng trước đã, một lát thuê xe đi tìm cũng được."
  • Đinh Trình Hâm thở dài.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Ăn sáng trước đã, một lát thuê xe đi tìm cũng được."
  • Đinh Trình Hâm thở dài.
14
Chương 32